Cập nhật 23/1/2017 - 13:13
- Lượt xem
3057
Giai điệu màu hoàng hôn
Ở tuổi 18, tôi quẳng qua sau đầu những mối "lo toan" to lớn mấp mé được thực hiện. Hẳn như việc tậu mấy cây son mùi thơm nức mũi, hộp phấn trắng sáng rực tông da, hay tấm vé vi vu đến vùng đất trong mơ cũng không dám nghĩ. Thay vào cho tất tần tật những thứ đó, tôi dồn hết tiền vào khóa học Piano cơ bản.
QUÃNG TRẦM
Tôi mơ màng nhìn qua cửa sổ. Không gian yên tĩnh không bóng người. Cũng phải thôi! Đây là khung giờ "trống" - chỉ có những học viên được đặc cách mới có thể ở lại học viện tập tành thêm. Tất nhiên, cái gọi là học viên được đặc cách bao gồm đứa giỏi nhất và cả đứa... tệ nhất
"Học 4 tháng rồi mà chị chưa luyện được kỹ năng đánh khóa Fa à?" Tôi đanh mặt khi nghe tiếng cười khẩy của nhóc Dương. Dương đến gần. Cậu chạm nhẹ lên phím đàn tạo một nốt đơn trầm dịu. Sau đó, mười ngón tay nhịp nhàng lả lướt. Bản Air Populaire rốt cuộc cũng hoàn thành mĩ mãn.
"Một bản đơn giản thế này bà chị đánh còn chưa xong. Hèn chi anh Thịnh vẫn bắt chị luyện giáo trình Méthode Rose", Dương cười khì khì, rồi chạy vút đi, thành công né cú lườm mắt sắc lẻm của tôi. Tôi cay cú mấy câu trêu chọc của Dương lắm, nhưng chẳng thể nào phản bác được. So với các bạn cùng lớp, khả năng tiếp thu của tôi thấp hơn hẳn 2 bậc. Trong khi các bạn đã nhảy tót lên level mới, tôi vẫn vùi đầu vào ca khúc thiếu nhi để sành sỏi nhạc lý và luyện đánh mười ngón tay. Mỗi khi tôi nản chí, lời nhắc nhủ của bố vang rộn trong tai: "Một khi dung dịch đam mê đã ngập úng trong cơ thể, dời sông lấp bể cũng là chuyện một sớm một chiều thôi, con gái ạ". Nhưng có lẽ, "dung dịch" mà ông nhắc đến vẫn thiếu vài giọt dẫn xuất, thành ra, tôi đang cố vẫy vùng trong mớ sền sệt ấy, chứ chưa hẳn là ngấm. Tôi biết tôi có thể dừng luyện đàn bất cứ lúc nào. Ấy vậy, ma lực của cây đàn đã xáo trộn suy nghĩ đó trong tôi. Tôi vẫn nắm giữ một chút hi vọng mong manh, rằng một ngày nào đó tôi sẽ dạo chơi cùng những phím đàn và dương cầm sẽ trở thành người bạn tri kỷ.
Ánh hoàng hôn choáng ngợp cả một vòm trời. Tia nắng cuối ngày hắt lên chuỗi phím đàn trắng đen xen kẽ như những sợi vàng giữa lớp lớp mây bay. Trong một thoáng, những ký ức xưa cũ hiện lên sống động. Lần đầu tiên tôi tận mắt thấy cây dương cầm ở nhà bác. Mẹ từ chối thẳng thừng dù tôi - bảy - tuổi suốt ngày mè nheo đòi đi học đàn. Lần đầu tham gia một buổi Piano concert. Tâm hồn ngất ngây như bay xuyên qua tầng không cao vời vợi rồi tóm gọn cả một dải ngân hà vào tầm mắt.
Lưới tình của Piano đã giăng kết vào lòng tôi một mớ chằng chịt và rối rắm. Mãi sao chưa tháo gỡ được.
DẤU LẶNG
Những ngày nắng gắt ùa đến lạ lẫm. Thành phố này đã quen với gió, với bầu trời vắt vẻo bỗng nhiên tụ mây nhả mưa tí tách. Đột nhiên trời trở dở chứng, tôi bất lực trở thành nạn nhân bị cơn say nắng hành hạ. Tôi cho phép mình cất hết những hoạt động thường ngày, bao gồm cả việc học Piano ở nhạc viện. Nhưng chẳng dễ gì mà nằm lười ở nhà. Thầy dạy Piano vẫn đều đặn gửi tin nhắn đốc thúc tôi luyện đàn. Sự quan tâm ấy trở thành công cốc khi bản thân tôi chẳng hề để tâm mấy.
"Khi nào chị mới đi học lại? Hai tuần rồi đấy." Tôi nhận được điện thoại của Dương khi đang nằm trên giường xem truyện tranh.
"Không có chuyện gì quan trọng thì cúp nhé!" Tôi uể oải nói.
"Này, bà chị. Nếu không học nữa thì té. Đừng có làm phiền anh Thịnh nữa". Nói rồi, dương cúp máy cái rụp.
Tôi không tức giận hành động của cậu nhóc. Người đáng bị lên án chính là bản thân tôi cơ mà. Nhẽ ra tôi nên làm điều gì đó, thay vì trốn riết ở nhà như lúc này. Tôi đang khiến mớ rối rắm của mình mọc gai trong mắt người khác. Tôi gục đầu xuống gối, chôn vùi vào những suy nghĩ tự trách. Cho đến khi màn hình điện thoại nhấp nháy sáng.
" Xin lỗi. Hãy sớm đi hoc lại nhé!" Dương gửi tin nhắn, với một thái độ dịu dàng đến chết tiệt.
NHỊP ĐƠN
Một tuần nữa trôi qua và tôi vẫn chui rúc ở nhà. Anh Thịnh không thèm nhắn tin đốc thúc. Dương cũng lặng thinh. Tôi nằm vật vờ trên giường suốt cả buổi chiều Chủ Nhật, cố tình lờ đi những lời hăm dọa về hậu quả mà sự lười biếng mang lại cho một đứa con gái tuổi 18.
Khu phố tôi sống tĩnh lặng như rừng Thu đổi lá. Lại nói, căn phòng tôi ở bốn mùa kín bưng. Không gian mở duy nhất chính là ô cửa sổ vuông vức nằm bẽn lẽn bên góc phải. " Anh ơi anh có cô đơn? Những mùa hạ qua em vẫn hứng nắng để vơ đi nỗi sầu." Bố tôi thường bật ra những câu hát vu vơ mỗi khi hướng mắt trông ra khung trời ngoài cửa sổ. Chỉ đợi có thế, tôi sẽ đệm một khúc nhạc cho bố hát, dù nó không khớp nhịp cũng chẳng xuôi tai. Tôi bất giác thèm chạm tay lên những phím đàn. Tôi đã kiềm chế khao khát này suốt ba tuần liền - bước chuẩn bị cho việc từ bỏ Piano một cách chính thức. Nếu tôi có thể cố chịu đựng thêm một tuần, có lẽ tôi sẽ chuyển sang giai đoạn hai: Không nghe bất cứ bản hòa tấu Piano nào nữa. Đôi khi tôi thấy bản thân hơi cứng nhắc. Cũng giống như lúc này, từ bỏ Piano đồng nghĩa với việc cắt đứt mọi hoạt động liên quan đến Piano. Chẳng ai quy định như vậy cả, đúng không?
" Có một cậu nhóc đưa cho con cái này." Mẹ mở cửa bước vào phòng và đặt lên bàn một tập hồ sơ màu hồng phớt.
"Thằng bé tên Dương. Bạn con à?"
" Vâng ạ."
Mẹ không hỏi gì nữa. Bà nhắc tôi nhớ ăn tối rồi rời khỏi phòng. Đợi tiếng bước chân của mẹ mất hút, tôi vớ ngay lấy tập hồ sơ. Bên trong là nhạc phổ của bản Romance De Amour ( Romance) được ai đó nắn nót viết lại bằng tay. "Hãy cố gắng chơi tốt bản này. Anh Thịnh và tôi chờ màn tái xuất của chị." Dương để lại cho tôi một mẫu giấy nhắn. Tôi cá là bản nhạc cũng do cậu ấy chép lại. Cậu ta thích làm mấy trò rảnh rỗi như chép nhạc phổ hoặc gõ linh tinh lang tang lên từng phím đàn. Những nốt nhạc ngẫu hứng ấy từng bay lượn trước mặt tôi. Đến bây giờ nhớ lại., âm hưởng của nó còn choáng hết cả màng nhĩ.
Tôi ngồi lên ghế, trước cây Piano màu đen tuyền. Đó là cây đàn dương cầm cũ (Piano secondhand) được tôi mua lại từ nguồn chắt chiu trong những năm học cấp 3 (phần lớn là bố vẫn cho mượn). Gía tiền mua đàn Piano không hề rẻ và mẹ tôi không lấy làm ủng hộ lắm với thú vui của con gái. Mẹ cho rằng học Piano là thú vui nhất thời của tôi.
Tôi dùng 1 ngón tay chạm nhẹ lên phím đàn. Rồi 2 ngón, 3 ngón, mười ngón. Nhạc phổ ngay trước mắt ngỡ như xa tận chân trời. Tôi không thể nào đánh suôn sẻ dù chỉ một đoạn ngắn. Tôi đã nghe bản Romance rất nhiều lần, từ anh Thịnh và cả Dương nữa. Âm thanh của họ đều khác biệt. Tin tôi đi, một khi bạn chạm tay lên phím đàn, dù thanh âm bạn tạo ra trục trắc hay trôi chảy, chói tai hay dịu ngọt, đó vẫn chính là âm thanh của riêng bạn.
NỐT NGÂN
Tôi đã tập bản Romance gần 1 tháng. Thời gian đó tôi không đến nhạc viện. Hằng ngày, Dương vẫn nhắn tin nói vẩn vơ, đôi lúc chêm vào vài ba câu nhắc nhở tôi luyện đàn. Tôi thật sự rất biết ơn Dương. Cậu ấy là người bạn duy nhất của tôi ở nhạc viện. Và bây giờ, cậy ấy kiêm luôn chức của anh Thịnh - giáo viên dạy Piano của lớp tôi.
Dương năm nay 16 tuổi. Cậu ấy nổi tiếng bởi gương mặt điển trai, nụ cười duyên và ngón đàn điêu luyện. Bố mẹ cậu ấy đều là nghệ sỹ Piano gạo cội. Sau khi dành trọn tuổi trẻ cho những chuyến lưu diễn nước ngoài, hai ông bà đã trở về Việt Nam lập một nhạc viện để đào tạo những nghệ sĩ trẻ. Một thời gian sau, nhạc viện mở thêm 2 lớp Piano tự do dành cho những bạn có nguyện vọng học đàn. Tôi đăng ký lớp thứ 2 tổ chức vào mùa Đông năm ngoái. Thịnh là anh họ của Dương. Anh ấy là giáo viên phụ trách lớp tôi - một thanh niên đầy nhiệt huyết. Đối mặt với cô học viên năng khiếu bằng không, sự tận tình của anh chẳng hề thuyên giảm chút nào.
Đạp xe ghé qua học viện, tôi đứng tần ngần mãi ở khoảnh đất mọc đầy lau dại bên hông bức tường rợp bóng dây leo điểm màu hoa tím. Từ đây nhìn lên tôi có thể trông thấy ô cửa sổ phòng tập Piano dành cho lớp chuyên nghiệp. Tôi chết mê chết mệt căn phòng ấy, nói chính xác là cây đại dương cầm nằm trong căn phòng ấy. Âm thanh vang lên từ đại dương cầm khác biệt hẳn với những cây dương cầm vuông. Âm thanh ấy đẹp, rõ và màu sắc. Tùy vào cá tính của một nghệ sĩ, âm thanh của Piano sẽ ngân lên như một dải lụa óng ánh bạc hay hàng ngàn tinh cầu rực rỡ, như lớp sương dày mù mịt hay những đốm khói phả vào hốc tường đen nhẻm lại.
Dương bất ngờ mở cửa sổ. Cậu toan ngắm bầu trời trong vắt không chút gợn mây, nhưng rốt cuộc cậu vẫn trở vào trong. Một lúc sau, tiếng đàn tràn ra từ ô cửa, vắt vẻo lên mọi không gian tôi đang đứng.
Là bản Romance
Và cứ thế, theo thói quen, chiều nào tôi cũng đứng ở khoảnh đất bên hông học viện, áp lưng vào bức tường màu xanh lá và hoa tím, chìm đắm trong tiếng Piano văng vẳng từ ô cửa sổ tầng 2. Như có một sợi dây thần giao cách cảm, Dương luôn mở cửa sổ và chỉ đánh mỗi bản Romance.
Những chiều lặng dìu dặt đến và đi, tôi vẫn đều đặn chờ tiếng Piano vang lên rồi dứt hẳn. Đợi khi từng nốt nhạc tan ra thành ánh vàng của nắng, tôi rẽ ngang bụi cỏ lau mềm, bước thênh thang giữa sắc đỏ hoàng hôn.
Ảnh: Facebook Trang Vũ
HÒA ÂM
Một chiều mưa nhẹ. Từng dòng nước mát trong thổi bay cơn hanh hao của những ngày nắng gắt. Hoa tím trước học viện thỏa thuê đớp nước. Bông nào bông nấy cũng xinh như vừa ướm cả một sáng mùa Xuân rớm sắc hồng. Tôi thủng thẳng đi vào nhạc viện, cất tiếng chào anh Thịnh đang ngồi nhâm nhi tách cafe vào khoảng thời gian "trống" hiếm hoi. Anh thoáng giật mình, nhanh chóng đáp lại bằng một nụ cười. Tôi háo hức chạy vút lên tầng hai.
Tôi nhẹ nhàng mở cửa để không cắt ngang dòng cảm xúc thăng hoa của người nghệ sĩ. Vẫn là Romance. Dương tập bản này suốt 2 tháng, vào mỗi buổi chiều tà hửng nắng. Giai điệu du dương ấy đã khắc sâu vào tâm trí. Nhưng mỗi lần bản nhạc bắt đầu và kết thúc, tôi lại nhặt nhạnh được những luồng cảm xúc mới, có hạnh phúc, cũng có buồn ngẩn ngơ.
Dương vẫn mải mê với phím đàn. Những ngón tay như múa trên dải ngân hà. Cậu nhập cả linh hồn vào bản nhạc. Tới khi phím đàn cuối cùng được nhấn xuống, rất lâu sau, tôi vẫn chưa thể thoát ra được những giai điệu của Dương.
"Đó, âm thanh của cậu là một màu đỏ rực. Tươi tắn xen lẫn thê lương, lại rất cuồng nhiệt" . Tôi nhận xét
"Khả năng cảm thụ âm nhạc của chị lúc nào cũng tốt nhỉ?" Dương không giật mình. Cậu ấy bình tĩnh bật ra khỏi miệng những câu đùa vui dễ ghét.
"Cơ mà, chào mừng sự trở lại của cô học viên rắc rối."
Tôi phì cười. Dương cũng cười. Nụ cười của cậu ấy duyên quá. Sao hồi trước tôi lại nhìn ra vẻ ranh mãnh nhỉ?
"Chị đã luyện thạo bản Romance chưa?"
"Cái bản đó cậu lượt hết các nốt khó. Đương nhiên là chị đánh ổn."
Sự thật là âm thanh của tôi vẫn còn "gập ghềnh" lắm. Nhưng tôi không bao giờ thấy hối tiếc bởi quãng thời gian khổ luyện đã bỏ ra. Bốn tiếng mỗi ngày trong suốt hơn hai tháng. Tôi đã chiến thắng sự cứng đờ của bàn tay trái để có thể hoàn thành tốt khóa Fa, tiệ thể buộc những nốt nhạc luôn khiến tôi hoa mắt nằm nguyên trong bộ não.
"Dương này, chị từng nghĩ rằng Piano là một thứ thật xa xôi. Thế là, chị đến với Piano bằng một sự quyết tâm nửa vời. Chị luôn tìm ra được lý do để bao biện cho những cái tệ của mình. Rồi, chị đã nghe tiếng đàn của em. Mỗi ngày, em gửi cho chị một cảm xúc, nhưng hơn tất cả, chị thấy nỗ lực của em rời trên mỗi phím đàn. Nó làm cho âm thanh của em ngày càng đẹp. Chị hiểu ra, đó là thứ chị thiếu. Vậy nên, chị muốn mười ngón tay của mình được chạm vào dương cầm, không phải chỉ là một cuộc dạo chơi với những người bạn, mà còn là một thách thức để chinh phục bằng cả sức lực, sự tôn trọng và niềm yêu thương." Hẳn là chưa bao giờ tôi nói với một giọng điệu dõng dạc như thế. Tôi cũng không biết rằng ánh mắt mình lấp lánh sáng, cả gương mặt cũng sáng bừng lên.
"Thật lòng, chị cảm ơn em"
"Đánh với tôi bản Romance nhé." Dương nói. "Thay cho lời cảm ơn suông đó".
"Chị đánh tệ lắm..."
"Không sao đâu, Tiếng đàn của tôi sẽ hòa quyện với tiếng đàn của chị. Cứ tin tôi đi."
Mưa đã ngừng hẳn. Ánh nắng xuyên qua thềm mây, lọt qua khe cửa và đệm lên những phím đàn những nốt ngân ánh sáng. Tôi thấy má Dương nhuộm cả chiều hoàng hôn rực rỡ. Đó là khoảnh khắc tôi thấu hiểu câu nói: "Bạn không thể bước từng bước vào tình yêu. Đơn giản là bạn ngã vào nó"
Cat chan
"Trích báo "Hoa học trò" số 1195 ngày 16/1/2017.